Người ai cũng thích


Cách đây mấy năm, đợt nghỉ hè, tui đi châu Âu với 1 đoàn du lịch, có nhà chị Q. Chị Q dắt 2 đứa con đi chơi, nhóc đầu học cỡ lớp 9 còn nhóc sau học tiểu học, tên Phổ. Cậu lớn tên gì không rõ, còn cậu nhỏ thì cả đoàn ai cũng ấn tượng. Chuyến bay đêm (chuyến đi lẫn chuyến về), khi cả máy bay đang vật vạ ngủ thì đèn chỗ ghế cậu Phổ vẫn sáng. Tui đi toilet nhìn vào thì thấy cậu đang ngồi viết chữ tiếng Hán, rồi đọc sách, rồi viết viết vẽ vẽ. Tiếp viên thấy khoái nên khẽ khàng đi ngang, đưa ly nước, đưa cái bánh. Khi xuống sân bay trung chuyển và đợi lên máy bay kế tiếp, trong khi mọi người kể các bạn nhỏ trang lứa đang tìm sóng wifi để chat và chơi game thì cậu đi vòng vèo hết các ngóc ngách trong sân bay, chụp lại những chữ tiếng Anh mà cậu không biết, để dành tra từ học sau. Người lúc nào cũng vận động và đầy năng lượng. 

Chị Q nói thằng này ham hiểu biết, thèm chữ thèm nghĩa, ham thể dục thể thao, tự dưng nó vậy chứ chị chẳng có bí quyết gì. Thằng anh nó thì lười, anh chị la hét, phải ép buộc học, 10 chữ tiếng Anh dò lại 10 chữ, ráng trả bài xong là mừng rỡ chạy đi mất, kêu đọc sách thì nói dài, nhờ tóm tắt lại chứ không đọc. Chở đi học đủ các trung tâm đủ môn ngoại ngữ đến cờ vua tới nhạc cụ đến võ thuật bơi lội..., tốn không biết bao nhiêu tiền mà học không được là không được. Còn Phổ thì anh chị chưa bao giờ nhắc nhở, "nó biết sạch bách tất cả những gì nó đọc được"-chị Q nói. Ở trường, thầy cô nó chỉ hỏi khi các bạn khác trong lớp tịt hết không ai biết, dù hỏi cái gì nó cũng giơ tay. Phong trào nào nó cũng tham gia, cái gì nó cũng biết chơi. Vì quá ham hiểu biết nên mọi thứ đều mày mò tự học. 

Ở châu Âu, lúc đoàn ghé nhà hàng Trung Hoa, cậu đọc vanh vách thực đơn bằng tiếng Trung trên đó, giao tiếp với các phục vụ (là du học sinh Trung Quốc) một cách thành thạo. Một số chữ không biết thì cậu nhờ anh phục vụ giải thích lại, rồi cậu cẩn thận chụp lại mặt chữ để tra, để học. Khi vào quán Tây thì cậu nói tiếng Anh không khác gì người bản xứ, trong khi thằng anh thì cứ ấp a ấp úng, đi mua cà phê hoặc gì đó đều lôi thằng em theo, kêu trả giá giùm tao, hỏi giùm tao. Trong đoàn cũng có mấy con nhà khác, cũng con nhà khá giả và học đủ trường quốc tế Tây Tàu, nhưng không ai được như cậu Phổ. Tại những điểm tham quan, khi hướng dẫn viên nói về các di tích hay lịch sử, cậu mở điện thoại thu âm để nghe lại. Có lần đang ở trong một nhà thờ cổ, đang dịch thì chú hướng dẫn viên Việt Nam bị Tào Tháo rượt, phải vô nhà vệ sinh, cả đoàn ngoài này đang ngơ ngác thì cậu Phổ nói với cô hướng dẫn viên nước ngoài là cô cứ nói đi, để cậu dịch cho cả đoàn nghe. Một cậu nhóc nhỏ xíu đứng nói lưu loát mà phục lăn, cả đoàn yêu mến kinh khủng. Ngày cuối, cả đoàn đi shopping mua đủ thứ thì cậu thấy đứng đắm đuối trong hiệu sách, lục tìm sách quý. Khi hỏi sao con có trí nhớ tốt vậy, cậu nói "cũng quên nhiều, nhưng quên là con lập tức tra lại để nhớ". Tui hỏi sao con chăm chỉ vậy, thì cậu nói Genghis Khan (Thành Cát Tư Hãn) có nói với các cháu của ông là, "tư chất tốt là do trời sinh, nếu may mắn có được thì phải chăm chỉ gấp nhiều lần người thường để có thể bá chủ thiên hạ. Mình phải làm trùm 1 cái gì đó chú ạ". 

Bẵng mấy năm, nãy thấy nick chị Q sáng đèn. Tui hỏi thì chị nói cháu Phổ vừa thi xong cấp, tiếng Anh có IELTS 8.0 từ lớp 11 nên quy ra 10 điểm thi rồi, nhưng cậu vẫn đăng ký thi tiếng Trung để cho vui, suýt tuyệt đối. Các môn khác cũng cao ngất. Nó đã được ĐH Zurich nhận vào từ đầu năm, học bổng toàn phần, nên xong bằng cấp 3 là đi. Tui xin hình 2 anh em, chị Q gửi cho coi xong nhắn. Chị nói chán lắm em ơi, thằng anh sống bản năng, vô kỷ luật, mê ăn mê game mê chơi không à. Anh chị để dành sẵn tiền nó đi du học mà có cái IELTS 6.0 không thi nổi em, cuối cùng cũng đâu có trường nào bên kia nhận. Đành phải học cái ĐH quản trị kinh doanh khỉ nợ gì đấy ở VN này, xong xin việc lèo tèo lương không ăn thua, giờ suốt ngày nằm trong phòng quánh tiền ảo chứng khoán chứ không đi làm, coi máy tính điện thoại cả ngày nên mắt bị bệnh khô giác mạc, nhìn gà hoá cuốc, lái xe ra đường ban đêm suýt gây tai nạn. Phòng ốc nó bẩn thỉu lộn xộn, chung quy là do lười, anh chị rất lo lắng cho tương lai của nó nhưng riêng nó thì không. Chán, chị chẳng muốn nói đến. Hai anh em một trời một vực. Ngoại ngữ, tri thức hiểu biết, hay sự cân đối cơ thể là phải do cá nhân thực hiện chứ tiền nào mua được em. Chị đâu có so sánh, con đứa nào chẳng thương, chỉ là nói cái kết quả hay hậu quả gì cũng có nguyên nhân nội tại. Ai đó không được như bản thân họ mong muốn là 100% do mình. 

Còn cậu Phổ, tui hỏi, chị Q nói, trời ơi, nếu đẻ được 1 thằng như nó, thì đau mấy chị cũng đẻ nữa. Nó làm ra tiền từ lớp 8 rồi em ơi, dạy học cho trẻ con cả xóm và dạy online tiếng Việt cho người nước ngoài, tiền nhiều lắm. Nó tự động làm mọi thứ, phòng ngủ nó không cho giúp việc vào dọn, nó tự giặt giũ và dọn dẹp, luôn đẹp như khách sạn 5 sao. Nhà chị có điều kiện, du học tự túc cũng được nhưng nó nói thôi mẹ để tiền lo cho anh, con tự lo được. 

Nhìn bức hình chị gửi, thấy cùng mẹ cùng cha cùng huyết thống, cùng một mái nhà mà sao khác biệt quá. Bên cạnh thằng anh tối om tối sầm (do lối sống kém kỷ luật và lười biếng mà thành), thì cậu em cao to cân đối, mặt mũi sáng trưng như nam thần Hy Lạp. Chiều cao thì có thể do gene, nhưng sự cân đối cơ thể của 1 người, sự thông thạo ngoại ngữ của 1 người là chắc chắn là do khổ luyện.

Đăng nhận xét

[blogger]

MKRdezign

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.
Javascript DisablePlease Enable Javascript To See All Widget