Cô Kim nói, ai cũng khuyên học sinh - sinh viên - giới trẻ Hàn Quốc nên hướng tới việc CHỌN NGHỀ GÌ ĐÓ ĐỂ CÓ THỂ chuyển đô la về nước. Nếu là bác sĩ, học hệ đào tạo tiếng Anh hoặc 1 ngoại ngữ nữa, khám bệnh cho nước ngoài, biến Hàn Quốc thành trung tâm chữa bệnh, người ta sẽ mang tiền tới. Nếu là du lịch, cũng sẽ xuất khẩu nụ cười để lấy đô la, mời khách tới Hàn Quốc chơi, kể chuyện hài hước cho họ mua đồ. Hàng hoá trong nước, làm gì cũng đủ chuẩn để xuất khẩu, phải hướng đến thị trường 7-8 tỷ dân chứ không phải chỉ quanh quẩn có mấy chục triệu người Hàn. Một cọng hành cũng phải biến thành kim chi và xuất khẩu. Nơi đất đai xấu, gần biển thì làm nhà máy công nghiệp, xuất khẩu máy móc thiết bị hoá chất dệt nhuộm điện tử... Chọn học kỹ thuật, học kỹ sư thì phải chế tạo ra máy móc để xuất khẩu. Học kinh tế thì tìm Sp gì đó của Hàn Quốc mang ra chào thế giới bên ngoài, tìm mối tìm mang, phải sale giỏi cho việc làm trong nước thật nhiều. Làm giáo viên cũng phải xuất khẩu, đi nước ngoài dạy, dạy cho người nước ngoài. Đá bóng phải tập luyện sao đó để xuất khẩu sang thi đấu giải ngoại hạng Anh. Làm ca sĩ cũng phải xuất khẩu giọng hát, lập ban nhạc và cho đi tiếp thị khắp nơi, nhảy múa chuyên nghiệp để lấy đô la về, không có hát trong nước không thôi. Làm phim cũng vậy, làm là để xuất khẩu sang các rạp các nước chứ không phải mỗi dân Hàn coi, có mấy chục triệu dân, coi sao được tỷ đô. Làm IT phải làm phần mềm xuất khẩu, đưa lên App cho cả thế giới tải về.
Và bạn nếu thấy tài năng mình chỉ ở mức tầm tầm, nên sang các nước đang phát triển thấp hơn Hàn Quốc, sẽ có cơ hội làm quản lý. Sống ở các nước đó, thấy họ thiếu cái gì thì về Hàn Quốc mang sang cung cấp. Đầu óc phải lớn, tư duy toàn cầu, không có giới hạn địa lý. Không làm nhỏ, không làm tiểu nông tiểu thương tiểu tiết tiểu xảo gì hết. Làm là làm cho nó hùng hồn. Mất thì làm lại.
Đó là những điều tui nghe thấy trong định hướng nghề nghiệp cho giới trẻ Hàn Quốc. Các bạn có thể áp dụng cho bản thân mình. Mọi thứ nên xuất khẩu, sức lao động, nụ cười, hàng hoá, chất xám,....thì nước mình sẽ phồn vinh. Dùng sức lực trí tuệ để buôn nhà đất, quánh chứng khoán, quánh đề, mua vé số, buôn qua bán lại trong nước thì cũng như việc chia tiền trong sòng bài thôi, ván này đứa kia thắng đứa nọ thua, rồi ván tiếp thì đứa nọ thắng đứa kia lại thua, xong zero-game, tức tổng giá trị của sòng bài đó không đổi, chẳng có gì hay ho cả. Đứa thắng thấy vui là vui ngắn hạn, rồi sẽ mất lại mấy hồi. Đứa thua tìm cách gỡ, mà cũng chỉ giật được tiền của người chơi cùng, trí tuệ là để đấu với thế giới bên ngoài, ép sao đó cho nó nhập khẩu được hàng Made in Vietnam của mình thì mới gọi là giỏi. Tương tự nhập khẩu cũng thế, tiền đi chứ không có tiền về. Làm xuất khẩu (hàng hoá, dịch vụ, du lịch...) hay hơn, ích lợi cho đất nước hơn.
Nên khơi dòng tiền về. Đó là cách duy nhất làm nền kinh tế phình to ra.
*Cứ một bạn trẻ về quê hương xây nhà máy thì cả nước đồng lòng chúc mừng họ, dù xa lạ nhưng đều là đồng bào của mình cả. Ai giàu cũng tốt, phải phấn đấu để có thể bắt kịp các nước Nhật Bản, Hàn Quốc, Trung Quốc. Trong 4 dân tộc cầm đũa thì mỗi chúng ta là lẹt đẹt, đi quá chậm phía sau.
Đăng nhận xét